Ngày bình thường
![]() |
Minh họa: Đình Tân |
Lê lết từng bước một về nhà, chị không nghĩ đến gánh hàng trên vai nữa, không rao ai mua nữa. Bó hoa hồng ai vứt chỏng chơ bên lề đường dưới trời mưa tầm tã khơi gợi trong chị miền tâm tư khác. Quá lâu rồi chị không biết đến cảm giác được tặng bông hoa tươi thắm và nghe lời thủ thỉ ngọt ngào. Thời gian thấm thoắt, chị chợt nhận ra mình đã bước sang tuổi ba mươi bảy. Những hối hả, tất tả theo cuộc mưu sinh của bà mẹ hai con khiến chị bỏ quên trái tim mình. Trong phút giây, dòng máu đàn bà âm ỉ trỗi dậy, tự dưng chị thèm được mơ mộng, chiều chuộng, yêu thương…
Chị nhớ ánh mắt anh nhìn chị của mười mấy năm về trước, ánh mắt chất chứa ngọn lửa tình yêu. Từng yêu nhau trong sự cấm cản của đôi bên gia đình, cuộc hôn nhân của anh chị đâu dễ dàng mà thành. Gặp bao nhiêu sóng gió nhưng bàn tay anh lúc nào cũng nắm chặt tay chị không rời. Tấm chân tình của anh đã tiếp thêm sức mạnh cho chị đồng ý theo anh đến vùng đất xa lạ này, cùng nhau xây đắp tổ ấm nhỏ. Giờ ngẫm lại, bản thân chị cũng không giải thích nổi sao có những ngày anh chị lại lãng mạn thế, lại đắm say trong tình yêu đến thế.
- Mẹ, mẹ đã về. Mẹ có mua chiếc bút chì cho con không?- Tiếng con gái lớn reo lên làm chị giật mình nhận ra bước chân mình đã về đến ngõ nhà.
- Ơ, mẹ lại…quên rồi.
Con bé xịu mặt, ngúng nguẩy quay đi.
Nhìn con bé buồn, chị cũng buồn. Dạo này đầu óc chị chán vậy đó, quên quên nhớ nhớ thất thường, lắm lúc chị tưởng mình sắp thành người ngớ ngẩn. Vậy mà có những chuyện qua lâu rồi, tự nhiên chị lại nhớ da diết.
Mưa tạnh. Chị buông gánh hàng trên vai, ngồi xuống bậc thềm vuốt lại mái tóc lờm xờm của mình. Chị nhìn phía bên sân nhà hàng xóm, quần áo trên dây sũng nước sau trận mưa. Thương lại quên thu quần áo. Thương bằng tuổi chị, nhà ở kế bên. Hai gia đình cùng từ nơi xa đến khu phố này lập nghiệp. Vợ chồng chị sinh hai bé gái, vợ chồng Thương sinh được một bé trai, một bé gái. Thỉnh thoảng trong câu chuyện, chị vẫn thừa nhận mình có chút ghen tị với Thương. Cùng tuổi với nhau mà mọi thứ với Thương dường như rất tròn trịa, còn chị thì méo mó đủ đường. Cái cách chồng Thương thủ thỉ, hỏi han Thương không thể không khiến chị chạnh lòng. Có lần, ngồi khâu vá bên nhau chị bất giác buông tiếng thở dài: “Chắc là mỗi người khi sinh ra trời đã định cho một số phận…”. Thương mỉm cười: “Được sinh ra đã là một hạnh phúc, gặp được người mình thương là hạnh phúc và hài lòng với những gì mình có cũng là hạnh phúc”. Thương có giáo điều quá không. Người được yêu chiều đủ đầy thì không hiểu được nỗi khổ của người khác. Chiều nào chị cũng tất bật đón con, thu dọn nhà cửa, cơm nước khiến tóc tai chị bù xù, người xộc ra toàn mùi mồ hôi trong khi Thương thong thả trước hiên nhà phơi tóc thơm tho. Mặt trời chưa lặn, chồng Thương đã có mặt ở nhà, giúp Thương mọi công việc trong nhà. Còn chồng chị thì… gà đã lên chuồng từ bao giờ, mâm cơm nguội ngơ ngắt cũng chưa thấy mặt đâu. Vẫn biết chẳng phải anh đi chơi bời gì, mà do tính chất công việc. Nhưng đôi lần sau giây phút chờ đợi dài đằng đẵng, chị đã chép miệng rót vào tai anh nỗi ngao ngán, chán nản trước cuộc sống chật vật này. Anh chỉ im lặng, nhẫn nại nghe lời than thở của vợ.
- Mẹ ơi, nhà cô Thương hôm nay lộn xộn lắm. Chú nhà cô bị bệnh ngất đi, mọi người đưa chú đến viện rồi mẹ ạ.
Nghe con gái nói, chị vội vàng chạy sang nhà Thương. Cửa khóa ngoài. Chắc lúc này cả nhà đang trong viện, thảo nào không ai thu quần áo khi trời mưa. Chị đứng lặng nhìn khóm hoa cúc nở trước cửa nhà Thương, những bông cúc nhỏ xinh xắn mà Thương vẫn vuốt ve bằng ánh nhìn mỗi sáng. Thương gọi đó là hạnh phúc bình dị của ngày bình thường. Bây giờ chị mới ngẫm ra, khóm cúc này, tự tay Thương trồng và chăm chút. Hạnh phúc bình dị này, phải chăng Thương đã tự thắp cho lòng mình?
Điện thoại rung, chị giật mình rút điện thoại ra nhìn số. Thương gọi. Thương cần chị cầm ít đồ vào viện. Hai gia đình nương tựa lẫn nhau bao năm rồi, vì cùng cảnh xa quê, nhà neo người. Người ta bảo “bán anh em xa mua láng giềng gần” cũng phải. Đến chiếc chìa khóa cửa nhà này cất ở đâu nhà kia đều biết. Đêm con nhà này sốt nóng, khóc lóc, bố mẹ nhà kia sôi xình xịch không ngủ được.
Nhân viên áo trắng đi lại tất bật làm cho không khí phòng bệnh thêm phần căng thẳng. Ngoảnh trước ngoảnh sau, chị đưa mắt nháo nhác tìm xung quanh như tìm người thân bị thất lạc. Phòng 305, giường số 9. Thương kia rồi. Bóng dáng nhỏ bé của Thương lọt thỏm giữa khung cửa phòng bệnh.
- Sao rồi, anh ấy sao rồi?- Chị vồn vã hỏi.
Thương ngẩng lên, đôi mắt ầng ậc nước ngước nhìn chị trông thật xót xa. Thương khẽ khàng: “Mình đi ra ngoài hành lang nói chuyện nhé, để anh ấy nghỉ chút”.
Hóa ra chồng Thương chạy thận nhân tạo đến cả năm nay rồi, vậy mà chị chẳng hay biết gì. Có thể lời than thở liên hồi của chị không còn chỗ cho lời Thương xen vào, hoặc có thể tự Thương chẳng muốn thêm chuyện buồn, vì lòng chị vốn dĩ đã rất bất mãn với cuộc sống. Hoặc có thể lần nào đó Thương đã muốn mở lời chia sẻ chuyện này cho vơi nỗi lòng, nhưng lời bị mắc nghẹn nơi cổ họng, nên bây giờ chị mới rõ.
Thương bảo, từ khi chồng phát hiện ra bị suy thận nặng, thỉnh thoảng Thương rùng mình sợ hãi. Bác sĩ bảo chạy thận nhân tạo kết hợp chế độ dinh dưỡng bảo đảm có thể duy trì lâu dài cuộc sống bình thường. Dài là bao lâu? Thương không dám nghĩ. Thương không muốn nghe người ta tính cuộc sống của chồng mình sẽ kéo dài khoảng bao lâu. Tránh tạo thêm áp lực cho chồng nên lúc nào Thương cũng tỏ ra mạnh mẽ, bình thản. Vì có vấn đề sức khỏe nên chồng Thương chỉ làm hết giờ hành chính là về nhà. Anh thương vợ tháng nào cũng phải lo một cục tiền lớn cho chồng đi chữa bệnh nên làm được việc gì trong nhà anh cố gắng làm hết. Chị đã hiểu tại sao, khi ngồi bên nhau ở hiên nhà, Thương thường quay lưng với chị nói vu vơ, được sống một ngày bình thường đã là hạnh phúc vô bờ bến.
Thương gục vào vai chị. Lần đầu Thương rơi nước mắt trước mặt chị, tiếng khóc rấm rứt mãi không nguôi. Chị biết làm gì vào lúc này giúp Thương ngoài lời vỗ về an ủi. Bóng tối đã nuốt trọn mảnh sân bệnh viện. Nhét vào tay Thương túi bánh mỳ vừa mua, chị bảo giờ chị phải dắt hai đứa nhỏ về nhà tắm rửa, cho chúng nó ăn uống. Trẻ con sao để chúng ngủ vật vờ ngoài hiên bệnh viện được. Thương vội lau nước mắt, gật đầu. Ánh mắt nhìn chị đầy cậy nhờ, tin tưởng.
Bước ra khỏi cổng bệnh viện, hình ảnh người nhà bệnh nhân nằm la liệt ở hành lang bệnh viện cứ ám ảnh tâm trí chị cho đến khi đôi chân chạm cửa nhà. Chồng chị đang loay hoay nấu cơm trong bếp. Hai con gái xinh xắn của chị nằm duỗi dài trên nền nhà tô màu.
- Mẹ về đây rồi, con đói quá, mãi chưa có cơm ăn- Hai đứa cuống quýt nhổm dậy.
Chị cúi xuống thơm vào má từng đứa như đi xa lâu ngày mới về, chị dỗ dành: “Mẹ về đây rồi, hai con thu dọn đồ rồi ăn cơm luôn, hôm nay cả hai bạn Tôm, Tít cùng ăn với nhà mình".
Bọn trẻ cùng reo lên sung sướng, chúng thích chơi với nhau nên vui lắm. Chúng còn quá nhỏ để để ý đến những nỗi lo lắng, hoang mang trong đôi mắt của người lớn.
Chị vào bếp giúp anh sắp mâm cơm. Chồng chị vừa thoăn thoắt làm vừa nói chuyện. Anh làm chị ngượng. Chị chợt nhận ra, bao lâu nay anh đã vất vả rất nhiều. Chị ngắm anh kỹ hơn, làn da sạm nắng, những sợi tóc bạc đã lơ phơ trên mái đầu chịu nhiều sương gió. Anh bận bịu với chuyện cơm áo nên không còn thời gian mơ mộng. Lẽ ra chị phải thương anh hơn, đằng này chị suốt ngày cằn nhằn. Vậy mà anh không trách, không mắng chị tiếng nào. Hôm nay anh làm công việc hằng ngày chị vẫn làm với một thái độ nhẹ bẫng khiến chị thấy xấu hổ về bản thân. Chị đã có những suy nghĩ rất tủn mủn, hẹp hòi. Chị không dám chắc tình yêu anh dành cho chị còn thắm thiết như thời trẻ hay không nhưng chị biết, anh luôn thương vợ con, luôn làm việc chăm chỉ vì vợ con. Có lẽ cuộc sống chỉ cần vậy là đủ.
Tự dưng chị vòng tay ôm chặt từ phía sau lưng anh, anh còn ngơ ngác chưa hiểu thì chị khẽ thì thầm: “Hạnh phúc là được sống những ngày bình thường, anh nhỉ?”. Anh tủm tỉm: “ Nào, thôi được rồi, anh đang bê đồ ăn cho bọn trẻ, chuẩn bị ăn bữa cơm bình thường thôi em”.
Chị nhìn theo dáng anh, chưa bao giờ chị thấy ngôi nhà nhỏ bé của mình bình yên, ấm áp như lúc này .
Trần Ngọc Mỹ
Ý kiến bạn đọc (0)