Mảnh sân nhà
BẮC NINH - Hình ảnh mảnh sân nhà tự bao giờ đã ăn sâu vào trí nhớ, mãi mãi là điểm tựa vững vàng trong những lần tôi lạc lối giữa phố thị ồn ào, nhộn nhịp. Nơi đó chứa đựng cả tuổi thơ với bao kỷ niệm đẹp, trong sáng mà tôi chẳng thể nào quên.
Tuổi thơ của tôi gói gọn trong mảnh sân, từ thuở còn là nền đất cho đến nền gạch đỏ au được mẹ tôi quét sạch sẽ mỗi sáng bằng chổi lá dừa. Xung quanh sân là những chậu cúc vàng rực rỡ mỗi độ thu về. Ba mẹ kể rằng, nơi ấy, tôi đã chập chững những bước đi đầu tiên, nền đất chưa bằng phẳng, lô nhô chỗ nọ chỗ kia, ba phải dùng bay vét những ụ đất cho phẳng rồi dùng đầm nén chúng xuống thật chặt. Những lần tôi vấp ngã, ba chạy lại ôm tôi vào lòng, thơm lên má, lên tóc và động viên tôi tiếp tục bước đi. Nhiều năm sau đó, khi thằng Út chào đời, chập chững tập đi, tôi cũng dắt em qua nền sân với những bước nhỏ chậm rãi.
![]() |
Minh họa: AI. |
Chúng tôi hay ngồi trên thềm cao nhìn xuống sân, chờ ba đi làm về mang quà cho. Lúc thì gói kẹo dẻo, khi thì mấy trái xoài vàng hươm, hay đôi khi chỉ là nhành hoa dại ba hái ven đường. Tôi cùng thằng Út ngồi trên bậc thềm đá, chân thõng xuống sân, vừa ăn kẹo vừa kể cho nhau nghe những câu chuyện tưởng tượng mà giờ nghĩ lại, đó chính là kho tàng quý giá nhất của tuổi thơ.
Trên mảnh sân nhà ấy, tôi đã trải qua biết bao buổi chiều vui vẻ cùng hội bạn thân trong làng. Khi nắng đã tắt, chúng tôi tụ tập chơi nhảy dây, đá cầu, hay chơi ú òa trên sân. Có lúc ngồi thành vòng tròn chơi trò "nu na nu nống", tiếng cười vang vọng khắp một vùng trời nhỏ vốn dĩ bình yên. Còn nhớ lần tôi ngã sõng soài trên sân khi đang chơi đuổi bắt, đầu gối rớm máu, mẹ ôm tôi vào lòng thổi từng cái để… bớt đau. Hay như buổi tối hôm tôi bị sốt, cả gia đình ngồi quây quần trên sân đợi ba đi mượn xe chở đến trạm xá cấp cứu, mẹ run rẩy ôm tôi lo lắng, nước mắt giàn giụa. Rồi cũng chính trên sân ấy, tôi đã khóc nức nở ngày đầu tiên đi học, không chịu rời xa vòng tay của mẹ dù ba đã hứa sẽ đón sớm.
Mảnh sân nhà tuy bé nhỏ, nhưng mang trong mình cả một thế giới tình cảm lớn lao. Đôi khi tôi tự hỏi liệu nó có hiểu được tâm tư của tôi không, có nhớ những kỷ niệm như tôi vẫn nhớ? Bởi vì, mảnh sân đã chứng kiến bao điều trong cuộc sống gia đình tôi. Những lần cả nhà quây quần ăn cơm chiều dưới sân mát, dịp Tết ngồi gói bánh chưng trên chiếu cói, mùa gặt mẹ phơi thóc nếp vàng óng...
Tôi nhớ mãi đêm Trung thu đầu tiên được cầm đèn ông sao, ba tự tay làm chiếc đèn giấy đủ màu sắc, cả nhà ngồi ngắm trăng tròn vành vạnh. Rồi những ngày mưa lớn, nước tràn vào sân, tôi cùng thằng Út thích thú thả thuyền giấy, chạy theo dòng nước chảy xiết. Nỗi buồn khi ông nội qua đời, khói hương nghi ngút giữa sân trong những đêm thức trắng. Tất cả đều in đậm trong tâm khảm tôi.
Xa nhà, tôi nhớ mảnh sân như nhớ người thân. Mảnh sân nhà là nơi tôi chào tạm biệt, cũng là nơi đón tôi trở về. Năm tháng trôi qua, mưa nắng làm cho mọi thứ phai màu theo thời gian, từ ngôi nhà đến mảnh sân đều được sửa sang. Tôi thương tiếc những thay đổi ấy như tiếc một phần tuổi thơ đã mất. Ngồi nhìn lại, tôi ước được quay về ngày xưa, để một lần nữa được chạy nhảy trên mảnh sân thân yêu thuở ấu thơ.
Ý kiến bạn đọc (0)