Tháng Mười Một yêu thương!
|
| Minh họa: Hà Mi. |
Tháng Mười Một, một mình rảo bước trên cánh đồng làng thấy bình yên đến lạ. Thời điểm này lúa đã gặt xong, xỉn nâu trơ gốc rạ. Cái nắng hanh làm cho bầu trời lãng đãng, thi vị. Mây bàng bạc, lững thững chầm chậm trôi, vắt vẻo trên ngọn cây gạo già lưng chừng như dải lụa nàng tiên nào đánh rơi trong câu chuyện cổ tích. Bao năm rồi cây gạo giữa đồng vẫn đứng sừng sững ngạo nghễ và hiên ngang!
Mùa này lá trên cây đã trở về cội, trơ những cánh tay khẳng khiu! Nhưng nào có ai để ý! Chỉ có trẻ con là vô tư, hồn nhiên mãi thôi. Chúng rồng rắn quanh gốc gạo, chơi trò dân gian và hát những khúc đồng dao. Trên triền đê, một đám trẻ đang ngồi vắt vẻo trên lưng trâu, miệng cầm sáo ê a từng khúc hát. Nhóm khác lại đá banh ngay giữa vuông ruộng rạ vừa cắt nhẵn. Chiều quê thanh bình nhẹ khuất sau bóng lũy tre làng xanh cùng khói lam chiều vương vất.
Tháng Mười Một, trời chưa lạnh hẳn, mà gió chỉ mới bắt đầu mơn man se lạnh. Tôi mơ hồ nhận ra Đông về thật gần. Tôi sợ mùa Đông. Không bởi vì tiết trời giá lạnh, mà sợ phải nhìn vào ánh mắt của mẹ. Ánh mắt khi nào cũng chất chứa nhiều nỗi lo âu khi Đông về. Mẹ thường thức thâu những đêm Đông, chong đèn ngồi đan khăn, đan áo, đan găng tay cho chị em tôi. Mẹ sợ chúng tôi bị lạnh. Mẹ tất tưởi ống thấp ống cao, chạy chợ, ngược xuôi ao sâu, đồng cạn gom góp từng đồng bạc lẻ cũng chỉ mong bữa cơm chiều được ấm cúng và tấm thân các con bớt lạnh. Còn mẹ thì chẳng bao giờ nghĩ cho bản thân, trên mình mỗi chiếc áo mỏng manh. Chẳng biết qua bao nhiêu mùa Đông nữa mắt mẹ mới hết buồn?!
Tháng Mười Một, có một ngày mà bất kể ai đã, đang, từng là học trò thì không bao giờ quên. Ký ức một thuở cắp sách tới trường cùng ngày lễ lớn, ngày lễ của những người cha, người mẹ thứ hai. Thầy cô là những người lái đò thầm lặng, giúp bao thế hệ học trò trưởng thành, khôn lớn. Năm nào cũng vậy, tôi luôn cố gắng sắp xếp thời gian về thăm thầy cô trường cũ. Nếu không về được thì nhắn tin, gọi điện hỏi thăm. Đời người hạnh phúc nhất là được cắp sách tới trường và hạnh phúc hơn khi được học bởi những thầy cô giáo tận tụy, nhiệt tình, yêu thương học sinh như con của mình. Và tôi may mắn có được những điều đó!
Quyền Văn
Bắc Ninh
















Ý kiến bạn đọc (0)