(BGĐT) - Một chiều về thăm quê, tôi bắt gặp những làn khói lơ lửng, chập chờn trên những mái nhà nhỏ bé, san sát nhau. Đó là khói, làn khói đặc trưng cho làng quê, mang đến sự ấm áp, no đủ cho người nông dân, bởi khi những người nông dân có cơm ăn, áo mặc và quây quần bên bếp lửa, làn khói sẽ mang hơi ấm đến cho họ.
Mỗi khi xa quê trở về, được ngắm nhìn những làn khói, tôi lại thấy sống mũi cay cay với bao kỷ niệm ấu thơ ùa về. Lúc chiều xuống, từng làn khói lại lững thững bước đi trên những mái nhà thôn quê, hình hài của khói phả vào tiết trời lạnh giá cuối đông.
Tết sắp đến, những con đường quanh co, nhộn nhịp hẳn lên và nồng nặc khói xe. Phần là vì người đi làm ăn xa, người đi học xa về quê đón Tết. Ai cũng vui mừng, phấn khởi, tay xách tay mang đủ thứ cho ngày sum họp gia đình. Những phiên chợ đông chật, người và hàng hóa đầy ắp, tràn hết cả lối đi, tràn lên cả vỉa hè những cành đào, cờ đỏ, hoa cảnh rực rỡ, tươi mới với bao thứ vừa lạ, vừa quen của văn hóa Tết.
Tết ở thành phố khác nhiều tết nơi làng quê. Áp Tết, thành phố vẫn tấp nập xe cộ, người đi kẻ về đông vui, rộn ràng mua sắm. Sự vồn vã của thị thành không theo quy luật nào cả. Sáng bảnh, mọi người mới rồng rắn kéo nhau đi ăn sáng, nhiều khi đêm muộn mà vẫn chật đường chật quán. Công việc theo lịch nghỉ Tết nên phần lớn người làm công ăn lương đủng đỉnh lo Tết và thu xếp cho những chuyến về quê.
Bên dòng sông êm ả, những đám bèo vẫn trôi nhẹ mùa nước cạn. Tôi như nghe thấy niềm vui của đôi bạn trẻ cho ngày gặp mặt với gia đình hai bên. Tôi mừng và thầm chúc phúc cho họ. Bên kia, trong những ngôi nhà mọi người đang rôm rả trò chuyện, hoàn tất việc với tổ tiên, với người thân ở cõi trời xa thẳm. Việc nhỏ nhưng là cả một tình yêu lớn gắn kết quá khứ và hiện tại chỉ có ở người Việt ta và được truyền giữ ngàn đời nay.
Năm mới về cũng làm cho tôi háo hức, vui mừng. Con người, cảnh vật đều khiến trái tim tôi xao xuyến, rung động. Những cánh đồng, ruộng vườn và những ngôi nhà đơn sơ có thể chỉ còn trong ký ức. Nay mai rồi sẽ mọc lên những ngôi nhà cao tầng, những sân chơi rộng và các dự án phá vỡ không gian bình yên của làng quê. Và sẽ có rất nhiều những loại khói từ nhà máy, từ rác thải, từ khói công nghiệp hiện đại dần thay thế cho những làn khói chiều quê được sinh ra từ bếp lửa trong những vụ mùa rơm rạ ngút đồng.
Tôi vẫn hy vọng ngày nào đó làng quê đẹp thanh bình với làn khói quê phảng phất trên ngọn cây, dù biết điều đó là rất khó. Con người công nghiệp hóa, con người hiện đại vẫn chưa thể xóa bỏ ký ức về khói làng quê, nhất là những buổi lam chiều ngập tràn thương nhớ.
Dòng sông ký ức
(BGĐT) - Tôi thật bất ngờ khi đón nhận tập tùy bút có cái tên ít biểu cảm “Mùa bằng lăng đầu tiên” của một tác giả không quen biết, đang sinh sống ở thị trấn Chũ, huyện Lục Ngạn. Bất ngờ vì chẳng phải chỉ nhìn bìa và cái tên sách tưởng là tác giả thế hệ 9X ai dè lại là người đàn bà đã ngoài tuổi sáu mươi mà còn là giọng văn, hành văn trong trẻo, tinh tế tựa như thơ của một người từng trải.
Bà tiên
(BGĐT) - Hương đón mẹ từ quê lên thành phố sống cùng khi sắp sinh cu Bin. Vợ chồng Hương đều làm cho công ty tư nhân nên công việc khá áp lực. Tuy nghỉ sinh ở nhà, Hương vẫn phải vật lộn với chất chồng giấy tờ lộn xộn, phần vì do đặc thù công việc Hương phụ trách không ai ở công ty thay thế được, phần vì Hương cũng tham công.
Miền ký ức
(BGĐT) - Miền ký ức là bóng hình cha sớm ngày lam lũ, vất vả ngoài đồng; là lời hát ru ầu ơ ngọt ngào của mẹ; là trưa hè thả diều đầu đội nắng, chân trần cùng chị. Để mỗi khi đi qua miền ký ức, trong tôi lại đong đầy kỷ niệm…
Cái chân của Mướp con
(BGĐT) - Mướp con đang đùa giỡn với bóng nắng. Cái bóng nắng tròn rọi qua tán lá, chui vào cửa sổ; mỗi khi có gió thoảng qua lại đung đưa, nhảy nhót trên sàn. Bất thần, Mướp bắn tung lên như một cục cao su, vồ. Hụt rồi. Cái bóng nắng vẫn cứ nhấm nhứ, tí tởn trước mặt như trêu ngươi. Mướp lại rón rén, lại vồ, lại hụt…
Hai người mẹ
(BGĐT) - Về đến nhà, khác với mọi ngày, hôm nay Toàn buồn xo, áo quần xộc xệch, mồ hôi ướt đẫm lưng. Cậu cúi đầu, hai chân nặng nề bước đi như vô thức. Đôi mắt nặng trĩu tỏ rõ sự mệt mỏi.
Lính đảo nhớ làng Sen
(BGĐT) - Chúng con - những người lính ở Trường Sa
Chưa một lần được về thăm quê Bác
Hoàng Trù, làng Sen, mái tranh nghèo mộc mạc
Rất đời thường mà quá đỗi thiêng liêng !
Giếng làng
(BGĐT) - Đêm đầu hè, đứng chỗ ngã tư đầu phố đưa tay hứng ánh trăng tan chảy, tôi lại nôn nao nhớ quê ngoại. Nhớ ánh trăng sóng sánh trong giếng làng. Hầu như tôi chưa từng gặp lại ở đâu trên đời này cái ánh sáng hấp dẫn, bí ẩn và liêu trai như vậy. Nhiều khi ngồi buồn trong bóng tối hay im lặng bất lực trước một hiện thực nào đấy, tôi lại nhớ rằng, cái khuôn giếng có hạn, sâu và thiếu sáng ấy đâu có làm giới hạn sự lan tỏa của ánh trăng.
Mây Hồng
(BGĐT) - Cô bé Mây Hồng rất xinh đẹp với mái tóc dài mềm mại, môi đỏ như son, làn da lúc nào cũng trắng trẻo, ửng hồng. Ai đi ngang qua mây Hồng đều phải đưa mắt ngắm nhìn và trầm trồ, khen ngợi. Biết mình có chút nhan sắc hơn người nên ngày ngày Mây Hồng chỉ chăm chút bản thân, tự cao tự đại và luôn chê bai người khác xấu xí, không thèm kết bạn với ai.
Người đàn bà xa lạ
(BGĐT) - Độ tháng nay thi thoảng vài ba hôm, tôi thường gặp chị ở ngã ba đường phố nơi chờ xe khách ngược lên vùng cao. Chị không còn trẻ nữa, tầm tuổi năm mươi, luôn đứng riêng một chỗ trong tốp người đón xe.
Ngày bình thường
(BGĐT) - Những hạt mưa đầu mùa ào ạt. Mưa mà tưởng bụi bôi nhòa con đường trước mặt. Mưa trắng xóa che phủ bầu trời… Mọi hy vọng bán hết gánh hàng quả của chị tắt ngấm. Chị bán hàng rong chừng 5 năm rồi. Có ngày bán đắt hàng, có ngày ế ẩm, chuyện thường thôi. Nhưng chưa bao giờ chị có cảm giác chán nản như hôm nay, tự dưng chị buồn lạ.
Khánh Linh
Ý kiến bạn đọc (0)