Mùa hẹn ước
Có những ngày, khi ngập đầu trong bộn bề công việc, tưởng như sắp kiệt sức, bỗng một buổi đi làm về, tôi chợt phát hiện và đứng lặng trước một đoạn đường ngập lá. Cảm giác nhẹ nhõm không dưng ùa đến và lòng chợt ngân lên những giọt ký ức ngọt ngào. Mùa thu đã về tự bao giờ, nhẹ tênh, lặng lẽ - mặc nhiên như chưa từng rời xa.
![]() |
Minh họa: HN. |
Thu không đến bằng tiếng gọi ồn ào, rộn rã mà len lén bước với hơi thở dịu dàng của gió. Gió se sắt, đa mang đủ để người ta muốn khép vội tà áo mỏng, quấn thêm vài vòng khăn và thả lòng chùng xuống trước một khoảng trời mơ phai, dìu dịu. Đó là màu vàng của nắng, của lá và những tà áo thấp thoáng hay khóm cúc bên hiên nhà. Thứ màu không rực rỡ, hân hoan mà tĩnh lặng, sâu lắng như nốt trầm, đưa người ta trở về vùng ký ức, chạm vào những điều cũ kỹ.
Tôi nhớ những mùa thu cũ với tiếng cười trong trẻo giữa sân trường ấp iu nắng mới, dậy lên mùi thơm ngai ngái của sách vở. Bàn tay chai sần của mẹ dỡ mẻ xôi đầu ngày dậy mùi hương nếp, thơm khắp mấy gian nhà trong buổi sớm đầy sương. Lớn lên một chút, mùa thu là những buổi tan trường chậm rãi quay từng vòng bánh xe lưu luyến, là ánh mắt vụng về trao nhau nơi góc phố quen, là những bức thư tay nắn nót, hồi hộp hằn lên từng dòng kẻ trong những trang giấy cũ. Tất cả, như một cuộn phim quay chậm, trôi êm đềm giữa nhịp đập của thời gian.
Mùa thu luôn là mùa của nhớ thương. Mùa khiến người ta dễ mềm lòng, mở lòng và cũng để lại những vết xước trong tim, tưởng vô can mà cứ se se, nhoi nhói. Một nụ cười, một bờ vai, một ánh nhìn âu yếm. Dường như nắng gió ngọt ngào đã đóng khung ở góc nào đó trong tim. Để rồi chỉ cần một cơn cớ là nôn nao thức dậy.
Giờ đây, giữa lòng thành phố xa lạ, tôi vẫn luôn mong ngóng mùa thu, dù biết rằng không thể tìm được điều nguyên vẹn như xưa. Một quán cà phê nhỏ nép mình bên góc phố, một chiếc lá rơi vội lên vai áo, một bản nhạc Trịnh ngân nga trong gió muộn, một cốc nước vơi dần theo bóng chiều tan… những mảnh vụn gom góp như những mảng màu không tên, đủ để tạo nên bức tranh mùa xao xuyến, đủ khiến nhịp chân người chậm đi đôi chút giữa những dằng dặc, mông lung của cuộc đời.
Có đôi khi, tôi tự hỏi: “Sao người ta lại yêu mùa thu đến vậy?” Có lẽ vì thu giống như một khoảng lặng dịu dàng giữa những biến động của đời người, khiến ta tạm quên đi những bon chen, toan tính. Cái mỏng mảnh của nắng vàng, cái se se của gió sớm khiến người ta dám đối diện với chính mình, với những điều chưa nói, những việc chưa kịp làm, những người chưa quên và những giấc mơ còn dang dở.
Mùa thu không níu giữ ai, cũng chẳng hứa hẹn điều gì. Nhưng thu vẫn ở lại trong lòng người, bằng cách rất riêng - như một khế ước dịu dàng, một nỗi nhớ không tên, một bài hát không lời, một bản nhạc bâng quơ. Đôi khi, chỉ cần ngắm một khoảng thu rơi trên mái phố hay soi bóng mấy tàng cây đổi dần sắc lá đã thấy lòng bình yên đến lạ. Xôn xao những hạt mầm tin yêu, thánh thiện, trong veo.
Tôi luôn nhung nhớ mùa thu - những mùa thu đã đi qua cuộc đời nhưng không tìm đường ngược hướng. Bởi tôi biết, mùa thu rồi sẽ trở lại, bằng đôi cánh mong manh mà huyền diệu đưa ta trở với chính mình, về với những điều nguyên sơ nhất mà tháng năm chưa kịp tàn phai. Như một khế ước, như một lời hẹn của đất trời.
Và những mùa thu mới - sẽ giữ mãi những điều đã cũ nhưng cũng dệt lên sắc màu thi vị của hôm nay. Chỉ cần không quên ôm lấy lòng mình và ôm lấy mùa thu.
Ý kiến bạn đọc (0)